Muốn đi nhanh hãy đi một mình, muốn đi xa hãy đi cùng nhau!
Đừng vội buông tay nhau chỉ vì những điều khó khăn nho nhỏ…
Chúng ta hãy cứ hồn nhiên trao đi yêu thương như những đứa trẻ, và can trường vượt qua bão giông như cách của một người trưởng thành. Bởi vì chúng ta yêu nhau, nên chúng ta phải có trách nhiệm san sẻ và che chở cho cuộc đời về sau.
Nếu một ngày nào đó, chúng ta chọn rời xa nhau là vì đã hết yêu, thì có lẽ hồi kết ấy tuy buồn nhưng vẫn đáng được trân trọng. Bởi chẳng ai có thể cố níu một con tim, một khối óc, hay một bàn tay khi chẳng còn tha thiết về mình.
Thông thường, một đôi chân tiến về phía trước sẽ làm chủ được tốc độ và chặng đường mình sẽ đi. Cho nên đi một mình vẫn hay nhanh là thế. Nhưng đi một mình thì buồn, cô độc, tủi thân, vì không có ai cùng san sẻ. Lúc bấy giờ chúng ta lại ao ước giá như có một ai đó cạnh bên để đồng hành. Giá như có một ai đó lì lợm tới nỗi đuổi mắng cũng chẳng đi. Giá như có một ai đó nói câu “đừng đi” khi phía trước là gập ghềnh khúc khuỷu.
Vậy thì tại sao không giữ lấy nhau khi tình còn nồng, tim yêu còn tha thiết? Tại sao không thể động viên nhau vượt qua quãng thời gian khó khăn trước mắt, cả sau này, và đến tận cuối cùng của cuộc đời?
Đường dài thì cứ đi, gian nan vẫn cứ bước. Chỉ cần không xa không rời, chỉ cần tâm không động tim không lung lay. Thì tình yêu có thể cứ thế mà vững chãi vượt qua nhiều sóng gió. Nếu chưa thử, làm sao biết được?
(st)